anh hồi đó thì thực là hiền, giờ anh có đầy bực và phiền,
có phần cơm ăn thua từng miếng, và hơn người ta ngày trực ba phiên
“Đêm khuya ngủ một mình, điều sợ hãi nhất là mất ngủ. Bởi vì mất ngủ sẽ gợi nhớ rất nhiều chuyện cũ. Ký ức lắng đọng giống như con cá chết, đến lúc sẽ nổi lềnh bềnh trên mặt bùn lầy. Mùi vị thối rữa sẽ lan tỏa. Khiến tôi ngộp thở. Có lúc bên ngoài cửa sổ có tiếng gió vọng lại. Tôi nghe thấy da thịt của mình phát ra âm thanh cô độc. Cơn lạnh rét cắt da thịt. Thì ra trước giờ chưa từng biến mất.”
An Ni Bảo Bối
em bảo em không muốn về, em thấy giấc mơ khép dần
mình như như Mal và Dom, yêu nhau trong inception
thích ngắm nhìn em mặc đồ một mảnh, một mảnh tình vắt vai.
Tự do như làn khói như điếu thuốc chưa từng cháy
Thả mình về đại dương như dòng sông chưa từng chảy
Vùi mình trong bóng đêm như chưa từng có ánh trăng
Đôi bờ vai lại buông lơi như chưa từng có gánh nặng.
https://www.youtube.com/watch?v=iAlCEiAvnw4
vì mình là đôi ong bướm,
chỉ cần thân mật
không cần xa hoa
“Ầm ì sấm dội
cuồn cuộn mây trôi
Mưa rơi chăng tá?
để ta
lưu người…”
“Dẫu sấm không vang dội
dù mưa
chẳng tuôn rơi…
Chỉ cần em mong muốn
thì ta sẽ chẳng rời”
Nơi màn đêm muôn loài cây đang hít thở,
cho hỏi nếu là sương em có muốn nương nhờ?
Khi mà anh như chồi lá đang chớm nở,
xanh thật xanh với tình yêu và ước mơ
https://www.youtube.com/watch?v=d6vkQ7D2Vb8&list=RDd6vkQ7D2Vb8&start_radio=1
Và ta xin đánh đổi một rừng tia nắng để lấy chút hơi ấm của em.
https://www.youtube.com/watch?v=y576-ONm5II